Quất Lâm ký sự (P1): Những thiếu nữ non tơ trong ‘ổ nhện’

Tại Quất Lâm, những cô gái bán dâm đa phần có tuổi đời đều rất trẻ. Nhiều người vẫn còn giữ nét quê mùa mộc mạc.

Qua sự giới thiệu của Phương Linh – nữ blogger với loạt bài viết đầy góc cạnh về ‘thiên đường sung sướng Quất Lâm’ gây xôn xao xư luận cách đây vài năm; tôi đã liên hệ được với Ngọc Anh, một gái mại dâm thuộc hàng ‘hot girl’ tại khu du lịch này. Sau nhiều lần thuyết phục, Ngọc Anh đã đồng ý hỗ trợ tôi đi tác nghiệp thực tế về cận cảnh cuộc sống của các cô gái ‘bán phấn buôn hương’ trong những ngày giáp Tết.

Sau nhiều lần bàn bạc, đầu tháng 2 vừa qua, tôi đã khăn gói theo chân cô tới thị trấn xa xôi này, bắt đầu hành trình ‘Quất Lâm ký sự’.

Những gương mặt non tơ nơi ổ nhện

Khởi hành từ bến xe Giáp Bát, chúng tôi vượt qua quãng đường 160km tới Quất Lâm lúc trời dần về chiều, mưa rơi lất phất. Xuống xe, Ngọc Anh phăm phăm dẫn tôi đi về hướng bãi biển. Thi thoảng, có vài thiếu nữ ăn mặc sành điệu, đầu trần phóng xe máy vọt qua. Một số cô mặc áo mưa nhưng vẫn để lộ cặp chân dài trắng muốt. Ngọc Anh hất hàm: ‘Gái đấy. Lát nữa thôi em cũng giống chúng nó, lượn khắp nhà này nhà kia để đi khách’. Chỉ tay vào mấy cô áo phông, quần bò ngồi thu lu trong các kiot, cô tiếp lời: ‘Mấy con bé kia là ‘hàng’ mới xuống. Bọn này mới làm, ít khách nên chưa có tiền mua quần áo và đồ trang điểm, vẫn ngáo ngơ lắm’.

Tôi liếc qua, nhiều cô gương mặt trẻ măng vẫn đậm nét chân chất, tóc đen dài buộc đuôi gà; nhìn hiền dịu như những thiếu nữ thường thấy ở một làng quê thanh bình nào đó. Nếu không nói ra, chắc khó có thể ngờ rằng họ đang ngày ngày phục vụ cho những gã đàn ông ham của lạ.

Những kiot trải dài dọc bãi biển Quất Lâm

Những kiot chạy dọc suốt bãi biển theo hai dãy chẵn lẻ, trải dài đến cả cây số. Không có kiot nào tranh tre nứa lá như một số báo miêu tả. Ngọc Anh cho biết, đấy là chuyện từ vài năm trước, bây giờ hầu như kiot nào cũng xây lại khang trang, phòng có tắm nóng lạnh. Mỗi nhà nuôi ít nhất 1-2 cô dưới danh nghĩa tiếp viên, nhưng thực chất là làm gái bán dâm, nhà nào càng to đẹp thì thường càng nhiều ‘hàng’ và ‘hàng’ càng xinh. Thông thường gái ở đây chỉ tầm 22 tuổi đổ lại, cá biệt có cả những cô bé 16, 17 tuổi.

Kỹ nghệ đánh dấu ‘hàng’ 

Dẫn tôi vào kiot 6x, Ngọc Anh quẳng chiếc ba lô xuống ghế, ngồi phịch xuống, ngoái vào nhà cất giọng lanh lảnh: ‘U ơi, con lên rồi đây’.

Có tiếng dép loẹt quẹt từ trong nhà, rồi một phụ nữ trung niên bước ra. Trái với suy nghĩ thường thấy của tôi về những mụ tú bà ‘ăn trắng mặc trơn’,  người đàn bà này tóc lốm đốm hoa râm, ăn mặc giản dị và cách nói chuyện khá dễ nghe.

‘Mày đi Hà Nội làm gì mà lâu thế, mấy hôm nay bao nhiêu khách hỏi. Đi ngủ đi, tối còn làm. Sắp Tết rồi mà nhà chẳng có đồng nào đây này’.

Nhìn thấy tôi, bà dừng lại, quay sang tỏ ý dò hỏi. Ngọc Anh nhanh nhảu kéo tôi lên giới thiệu: ‘U! Đây là chị họ con, trước bán quần áo. Con dẫn chị ấy xuống làm cùng cho vui. Đây là u H. chị nhé, cứ gọi u xưng con cho nó thân mật’.

Bà chủ kiot nhìn tôi từ đầu đến chân, gật gật: ‘Trông cũng tàm tạm, mặt hơi nhàu một tý thôi. Thế người ngợm thế nào? Tối nay tiếp khách luôn được không?’

Như sợ tôi nói hớ, Ngọc Anh vội cướp lời: ‘Mình dây, quả quýt, hói lưa thưa u ạ. Mà chị ấy ngoan lắm, chưa làm ngay được đâu, cứ để nấu cơm rửa bát mấy hôm nhìn mọi người cho quen đã.’

Nghe vậy, bà ta nguýt dài: ‘Ui giời, xuống đến đây mà còn ngoan vỡi ngoãn. Thế chị em cô lo mà bảo nhau nhé. Tiền công trừ tiền cơm, khi nào ‘đi’ (bán dâm) thì tính lương’.

Tôi còn chưa kịp cất lời thì bà đã quay ngoắt sang kiot bên cạnh ngồi buôn chuyện. Cùng lúc đó, hai cô bé khác, mặt non choẹt phóng xe đạp điện vào sân. Cả hai cũng đều là ‘hàng’ của bà H. Ngọc Anh dắt tôi ra chào hỏi qua loa, rồi vào trong nhà, mở một phòng trong góc rồi nằm ườn lên giường: ‘Phòng chị em mình đây. Tối nay chị nhớ đừng chốt cửa để em còn vào ngủ’.

Tôi ngơ ngác hỏi cô: ‘Này, vừa nãy em nói với bà ấy cái gì thế?’

Ngọc Anh vừa rút điện thoại ra chơi game, vừa đáp tỉnh bơ: ‘À, em bảo chị mình dây, quả quýt, hói lưa thưa. Quả quýt tức là ngực chị bằng quả quýt, còn hói lưa thưa là ‘chỗ ấy’ mọc ít lông. Còn em thì được nhận dang là Ngọc Anh chân dài, ngực to, cắt tỉa. Hai con bé kia thì người nhỏ, mặt non. Đại loại thế’.

Tôi giật mình: ‘Ơ… Sao lại… Em nhìn chị bao giờ mà lại nói thế?’

Thấy điệu bộ của tôi, cô quay ra cười khúc khích: ‘Thì em phải nói thế, chứ chị em họ lẽ nào lại không biết nhau. Với lại nói thế, chị sẽ dễ được nhận hơn. Dạo này nhiều ‘thằng’ rất dị, thích ngắm và hôn ‘chỗ ấy’ chị em mình. Nên chủ cũng ưu tiên mấy đứa hói lưa thưa. Em mà không nói thế là bà ấy bắt chị vạch ra để xem đấy. Có nhà, thằng chủ còn đòi làm thử nữa cơ.’

Tôi khẽ rùng mình khi ngờ ngợ ra cách nhận dạng đặc biệt của khu du lịch này. ‘Thế nhỡ bà ấy bắt chị tiếp khách thì sao?’

‘Yên tâm, em làm ở đây lâu rồi chưa thấy đứa nào bị ép cả. Với lại, còn em ở đây thì chị cứ yên tâm. Bà ấy không dám ‘bật’ em đâu’.

Hai cô bé cùng làm việc ở kiot 6x. Cả hai mới xuống Quất Lâm được 3 tháng

Đúng như Ngọc Anh nói, có vẻ như bà H. rất cưng chiều cô. Một lát sau đã thấy bà gọi cô ra ăn trứng vịt lộn, để lấy sức tối nay ‘chiến đấu’.Tối hôm đó, tôi ngồi ở bàn trước kiot, lo dắt xe và rót nước cho khách, còn Ngọc Anh thì chạy liên tục, lúc vào phòng này khi vào phòng khác, thi thoảng lại lên xe máy phóng đi đâu đó chừng 20-30 phút. Đến tận 6 giờ sáng, cô mới mò về phòng. Vừa đặt mình lên giường, cô bé đã ngủ say như chết.

Lát sau tôi mới biết, chỉ trong buổi tối và đêm hôm ấy, cô gái 19 tuổi này đã ‘đi khách’ tới 17 lần. Hai cô bé mặt non choẹt kia thua xa Ngọc Anh, ‘chỉ có’ 6-7 lần.

 

Quất Lâm ký sự (P2): Ngày đi 60 khách, gái bán dâm không kịp mặc quần

Theo giới ‘trong nghề’ kể lại, ‘kỷ lục’ ở khu Quất Lâm là một cô gái từng đi 60 khách trong ngày mùng 3 Tết.

Cày cuốc cả đêm, gái bán dâm không khép nổi chân

Đêm đầu tiên ở Quất Lâm, tôi cứ trằn trọc mãi. Mặc dù được bà H. cho nghỉ từ lúc 1 giờ, nhưng những tiếng đùa giỡn, la hét, tiếng xe máy rú ga bên ngoài làm tôi không tài nào ngủ nổi.

Đến tầm 3 giờ sáng, khi những tiếng ồn ào bên ngoài bớt dần, tôi mới thiếp đi được một lúc. Đang lơ mơ thì tiếng chuông điện thoại reo làm tôi choàng tình. Là Ngọc Anh, cô trở về sau cả đêm ‘cày cuốc’ gần như khắp khu bãi tắm.

Tôi lúi húi chạy ra mở cửa. Ngọc Anh vừa ngáp vừa bước vào, đầu rối bù xù, quần áo xộc xệch. Cô thà người nằm xuống giường rồi quay sang bảo tôi: ‘Chị chịu khó để em gác chân tý nhé’. Nói xong, cô bé giang rộng hai chân rồi cởi bớt quần áo ngoài. Tôi nghĩ mông lung, cố nặn ra một câu hay ho để hỏi thăm; nhưng quay sang thì thấy Ngọc Anh đã ngủ say từ lúc nào.

Ngọc Anh thường trở về phòng khi trời tờ mờ sáng, chỉ kịp cởi bỏ quần áo ngoài rồi lăn ra ngủ ‘thẳng cẳng’.

Đến gần trưa, cô mới lò dò bước ra khỏi giường, vừa đi vừa đấm lưng thùm thụp. Hai cô bé mặt non choẹt, một tên Sao, một tên Vân, nhìn cô tỏ vẻ ái ngại: ‘Sao thế chị, đêm qua bị thằng nào ‘củ hành’ à?’

Ngọc Anh quay ra, miệng méo xệch: ‘Ừ, ‘nó’ bắt chị cong người như con tôm. Càng cố giãy nó càng ấn tay chân mình xuống, đau phát khóc. Mấy thằng đầu xanh đầu đỏ đúng là lắm trò quái đản. Thôi lần sau xin chừa. Bọn đấy phải để con Hồng ‘lực sĩ’ bên nhà 5x tiếp mới được’.

Tôi chạy tới dìu Ngọc Anh ra ghế. Cô tiếp tục ngồi xoạc hai chân ‘thẳng cẳng’ như lúc đêm, uể oải với một miếng táo nhai chóp chép. Quay sang tôi, cô đủng đỉnh giải thích: ‘Hôm qua mười mấy thằng nó bẻ chân em sang hai bên, tê cứng luôn. Giờ cứ khép lại là khớp kêu răng rắc, đau khiếp’.

Bé Sao đang ngồi gọt táo cùng tôi, ngẩng lên cười khúc khích: ‘Chị mới đến nên không biết, chứ ở đây gần như đứa nào cũng chân đi hai hàng. Như em bây giờ đi đứng không thể nào khép nép được, khó chịu lắm. Làm nhiều, chân cứ xòe hết cả ra. Vài tháng nữa là chị cũng thế thôi’.

Tôi im lặng, cắm cúi nhìn vào đĩa táo, mặt đỏ bừng không biết nói gì.

Kỷ lục tiếp 60 khách một ngày

Được một lúc, bà H. từ kiot bên cạnh quay về, giục giã: ‘Dậy rồi à? Ghi sổ đi con, không lại quên. Hôm qua mấy phát mà nhìn uể oải thế?’

Ngọc Anh vừa ngáp dài vừa đáp lời: ‘Tầm 17-18 ‘cái’ u ạ. Kiểu lâu không làm giờ khô khớp hay sao ấy, đau người quá. Chỉ sợ Tết không cày được nữa thì toi’.

Nghe vậy, bà H. hoảng hốt: ‘Ấy! Mày giữ sức khỏe không thì u mất Tết. Mới hồi hè còn sung lắm mà’. Vừa nói, bà vừa quay sang Sao và Vân: ‘Chúng mày noi gương chị ấy nhé, cố lên. Cả đêm mới có mấy phát mà đã kêu giời kêu đất. Hồi uôn-cúp (World Cup 2014) nó đi hơn 40 phát một ngày đấy’.

Không ai bảo ai, cả tôi, Sao và Vân đều há hốc mồm kinh ngạc. Ngọc Anh quay sang giải thích: ‘Đợt đấy mùa hè nóng bức, không phải mặc quần áo nhiều. Có khi ‘thằng’ này vừa xong, mình chưa kịp đi vứt bao (bao cao su), thằng khác đã mở cửa nhảy vào. Thế là ném bao vào gầm giường, năm ệch ra ‘chơi’ tiếp. Có hôm từ chiều đến đêm, chẳng mặc quần áo lần nào’.

Thấy chúng tôi vẫn tỏ vẻ nghi ngờ, bà H. khoe: ‘Ở đây còn nhiều đứa ‘đỉnh’ hơn nhiều. Năm kia ở nhà 4x có con bé Yến, người nhỏ tý như con Sao thôi, mà hôm mùng 3 Tết nó làm 60 ‘phát’ đấy’.

Chuyện ‘năng suất’ của các cô gái mại dâm tôi đã nghe nhiều, nhưng tiếp 60 người đàn ông một ngày thì ngoài sức tưởng tượng. Giả sử hôm đó đông khách, cô Yến nọ làm việc khoảng 16 tiếng một ngày, thì cứ 15 phút cô lại quan hệ với một người. Sao và Vân lắp bắp: ‘Eo, con chịu thôi. Còn gì là người’.

Ngọc Anh tiếp lời: ‘Gớm, cả năm cũng chỉ có 1-2 ngày như thế thôi, chứ không thì có mà nát. Hồi hè đấy thực ra em vẫn ‘cân’ được tiếp, nhưng thôi chả ham. Đau lưng mỏi gối với rát kinh khủng, sau mấy hôm đấy cứ đi ngang như cua’.

Bà H. quay sang cô, đon đả: ‘Hôm nào mày cố dậy sớm, u với mày bắt xe đi Big C. Mua cái váy ống bó sát như con Linh nhà bên cạnh, mặc thêm áo khoác vào cho ấm. Lúc nào ‘chơi’ thì chỉ việc tốc ngược lên, quá tiện’.

Tôi lẳng lặng quay người bê dao đĩa vào trong bếp, vừa đi vừa lắc đầu lè lưỡi. Con số thật là khủng khiếp, nhưng ghê rợn hơn nữa là cái cách họ nói về mỗi lần quan hệ tình dục, không khác gì đếm con cá, con tôm..

 

Quất Lâm ký sự (P3): Vừa bán dâm, vừa rủ người yêu đi chơi Valentine

Các cô gái bán dâm cũng rất quan tâm tới ngày Valentine. Từ ngày 10/2 trở đi, điện thoại cô nào cũng nhấp nháy tin nhắn liên tục.

 Vừa bán dâm, vừa lo nhắn tin cho người yêu

Kiot của bà H. có 8 phòng, trong đó 1 của vợ chồng bà, 2  của nhân viên. Phòng tôi và Ngọc Anh nằm cuối dãy, sát với những căn  dùng để ‘hành sự’.

Từ trưa 10/2, điện thoại Ngọc Anh đã nhấp nháy liên tục. Thậm chí buổi tối, khi cô đang ở phòng bên ‘đi khách’, bên này điện thoại vẫn ‘chíu chíu’ tin nhắn. Mấy lần, có lẽ vì sốt ruột, người đó còn gọi điện khiến chuông reo inh ỏi. Ngó vào màn hình thấy Ngọc Anh lưu tên là ‘Ck iu’ (Chồng yêu), tôi ngẩn ngơ. Không dám nghe máy hộ, cũng không dám tắt, tôi đành ném cái điện thoại vào trong chăn cho đỡ ù tai bởi tiếng chuông điện thoại léo nhéo do Ngọc Anh cài đặt.

Mãi một lúc lâu sau, cô mới ôm quần áo, đẩy cửa phòng hớt hải chạy vào. Vừa lục tìm điện thoại, cô vừa phân trần: ‘Thằng cha này ‘máu’ quá, làm liền hai ‘phát’. Em nằm nghe chuông kêu mà sốt hết cả ruột. Xong xuôi là vội khoác tạm cái áo khoác rồi chạy về, đã kịp mặc quần áo đâu’. Nói rồi cô ngồi thu lu vào góc giường, hí hoáy nhắn tin.

Lát sau, cô quay ra phía tôi: ‘Chắc mấy hôm nữa chị phải ở đây một mình đấy. Em lên Hà Nội đi chơi Valentine với thằng chồng em một tý’.

– Thế à, em đi có lâu không? – Tôi ngập ngừng.

– Chắc một hai hôm thôi chị. Lên rồi còn về làm chứ, sắp Tết rồi.

– Ừ không sao, chị ở một mình cũng được. Mà người yêu em trên Hà Nội à?

– Vâng, anh ấy làm quán cơm trên đấy.

– Thế có biết em làm ‘cái này’ không?

– Biết, em cũng chẳng thèm giấu. ‘Nó’ khuyên em nghỉ, nhưng giờ nghỉ thì em biết làm gì?

Sợ người yêu giận, Ngọc Anh vội vã nhắn tin.

Vừa nói, Ngọc Anh vừa cho tôi xem tin nhắn trên điện thoại. Đúng đoạn chàng trai nhắn ‘Vk đừng làm công việc này nữa, kiếm việc khác mà làm’. Đáp lại, Ngọc Anh chỉ trả lời bằng một biểu tượng mặt mếu.

‘Ai tặng quà Valentine cho mình bây giờ nhỉ?’

Mấy hôm sau tôi mới biết, không chỉ Ngọc Anh mà đa số các cô gái bán dâm trong khu vực này đều có người yêu. Chuyện các cô xin nghỉ ngày lễ Tình nhân để đi chơi thường xuyên xảy ra. Có người nghỉ trước, có người nghỉ sau, có người chỉ xin đi vài tiếng rồi về… làm việc tiếp.

Bà H. bảo, cứ mấy ngày này là ‘con nào con nấy cắm mặt vào điện thoại’. Mà đúng thế thật, đến cả Sao và Vân – hai cô bé vừa mới đi làm cũng lăm lăm điện thoại, chỉ chờ lúc nào rảnh là lại nhắn tin.

Sao kể, người yêu ở quê chỉ biết là cô đến Nam Định làm giúp việc. Valentine này cậu ta định bắt xe từ Phú Thọ xuống thăm cô. Sao đang cố thuyết phục chàng trai đi Big C Nam Định chơi, để khỏi lộ tung tích.

Còn Vân vừa mới chia tay người yêu vài tháng trước. Cô bé đang lên Zalo kiếm bạn trai đi chơi Valentine. Khuôn mặt bầu bĩnh xinh xắn kèm theo dòng status: ‘Ai tặng quà Valentine cho mình bây giờ nhỉ?’ khiến khá nhiều chàng trai ‘cắn câu’. Cô nhận được khá nhiều tin nhắn và lời mời, đến nỗi phải chạy ra nhờ Ngọc Anh và tôi tư vấn xem nên đi chơi với ai.

Không ít chàng trai mặt mũi sáng sủa vừa trò chuyện vài câu đã xưng ‘chồng’, gọi ‘vợ’ và rủ Vân lên Hà Nội đi chơi qua đêm. Tôi lắc đầu ngán ngẩm, còn Ngọc Anh thì nói thẳng: ‘Mấy thằng này nó nghĩ mày là ‘rau’, nó ‘chăn’ mày đấy. Chẳng tử tế gì đâu. Thích thì lên ngủ với chúng nó, mà như thế thì khác quái gì đi làm. Ở đây đi làm còn có tiền’.

Vân ngơ ngác: ‘Rau là sao hả chị?’

Ngọc Anh cười khúc khích: ‘Tức là chúng nó tán em chỉ để ngủ miễn phí với em thôi, được một hai lần xong nó đá cho thằng khác vào hưởng sái. Bọn này bây giờ nhan nhản ra ý’.

Nghe vậy, Vân ngồi thừ ra, ngẩn người trông đến tội. Có lẽ cô bé đã trót thích ai đó trong mấy gã trai kia. Bà H. nãy giờ ngồi nghe mấy chị em bàn tán, bèn chêm vào một câu góp chuyện: ‘Yêu gì thì yêu, nhớ dùng bao. Đừng có nghĩ nó nói yêu mình là cho nó ‘đi trần’ (không dùng bao cao su). Đợt trước có một con dưới nhà 9x, đi khách mãi không sao, đến lúc yêu mấy thằng đầu xanh đầu đỏ trên phố xong bị sùi mào gà đấy’.

 

Quất Lâm ký sự (P4): Gái bán dâm lên phố thành rau sạch

Những ngày đầu tuần hoặc ngày mưa, khi bãi Quất Lâm vắng khách, một vài cô gái lại bắt xe lên thành phố, tình nguyện làm “rau sạch” cho các “nông dân” chăn dắt.
Chiều thứ Ba (10/2), trời trở lạnh và có mưa phùn. Lại sát ngày cúng Ông Táo, nên biển Quất Lâm vắng lặng lạ thường, tuyệt nhiên không thấy tiếng người lẫn xe, chỉ có tiếng sóng vỗ ì oạp từ xa vọng lại. Có lẽ cũng chẳng ma nào hứng thú đi “tìm của lạ” trong thời điểm này cả. Ngồi ngáp chán, bà H. ra chiếc võng treo bên ngoài kiot nằm ngáy o o. Bé Vân vẫn miệt mài ngồi cầm điện thoại chat chit trên Zalo. Để mặc Vân trông hàng, Ngọc Anh rủ tôi và Sao sang kiot gần đó ngồi đánh bài giết thời gian. Cũng như nhà bà H., chủ kiot này đã tranh thủ bắt xe lên thành phố mua sắm, chuẩn bị đón Tết. Ở nhà chỉ còn lại hai “nhân viên phục vụ sung sướng” đang ngồi ăn vặt. Thấy Ngọc Anh dẫn chúng tôi sang, họ lập tức lôi bộ bài, trải chiếu xuống nền nhà “gầy sòng” trong phút chốc. Có lẽ việc tụ tập bài bạc với các cô đã trở thành “chuyện thường ngày ở huyện”. Đang dở ván bài, Sao chạy ra nghe điện thoại rồi thần mặt ra. Đoán là cô bé gặp khúc mắc với bạn trai, Ngọc Anh chỉ vào một cô bảo: “Bé Sao muốn câu trai, phải học tập chị Nga đây này. Cao thủ tình trường đấy. Chứ cứ gà mờ như em với con Vân, chẳng được nước nôi gì đâu”. Cô gái tên Nga thấy vậy bèn lên giọng đàn chị: “Hỏi chị là đúng cửa rồi đấy. Thế mày câu được mấy thằng rồi, có thằng nào ngon lành không?” Sao thành thực kể về mối tình của mình, về chuyện nói dối đi làm giúp việc, chuyện người yêu định xuống thăm nhân dịp Valentine. Thoáng chốc, sòng bài đã trở thành buổi tâm sự tình yêu của những cô gái bán phấn buôn hương. Tôi lẳng lặng ngồi nghe, đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Tình nguyện làm rau sạch để “đổi gió” Giống như Ngọc Anh, cô gái có nghệ danh Quỳnh Nga cũng là một “hot girl” ở bãi Quất Lâm. Khác với bộ dạng thanh mảnh chân dài của Ngọc Anh, Nga có vẻ đẹp hơi “xôi thịt”. Khuôn mặt hơi tròn, đôi mắt ướt với hàng mi cong, kèm theo bộ ngực thuộc hàng “khủng”, trung bình mỗi ngày Nga tiếp không dưới 20 khách, cao điểm có thể lên tới 40. Nga kể, những màn ái ân chớp nhoáng đậm chất “tàu nhanh” nhiều lúc khiến cô chán ngán.  Để tìm lại cảm xúc, thi thoảng cô lại lên mạng kiếm “người yêu”. Với kinh nghiệm tình trường lọc lõi, Nga thừa sức nhận ra ai là người nghiêm túc, ai là người chỉ muốn vui chơi qua đường. Tuy nhiên, cô không bận tâm lắm về chuyện này – chỉ cần khuôn mặt ưa nhìn một chút, nói năng khéo miệng một chút đủ làm cô ưng ý, Nga sẵn sàng sắp xếp thời gian bắt xe lên tận Hà Nội, giả làm con thỏ non cho những gã “thợ săn” chăn dắt. Những cuộc tình chớp nhoáng này thường diễn ra theo kịch bản: Gặp trên mạng – tán tỉnh – hẹn gặp nhau – đi chơi, mua sắm, ăn uống – ôm ấp – vào nhà nghỉ – quan hệ tình dục – đường ai nấy đi. Nga bảo, yêu đương vớ vẩn kiểu này cũng vui: vừa được đưa đi ăn uống, xem phim, vừa được cung phụng, chiều chuộng, nghe những lời ngọt ngào. Những gã trai kia tưởng chừng túm được mồi ngon, thực ra chính họ mới là kẻ bị săn. Hoa tai, dây chuyền, quần áo của Nga đều là đồ được tặng. Nhìn vào tài khoản Zalo của Nga, hiếm ai nghĩ đó lại thuộc sở hữu của một cô gái ngày đêm bán thân trên bài biển Quất Lâm. Bằng những tấm ảnh được up lên đều đặn, cô tạo cho mình một vỏ bọc hoàn hảo: Cảnh ngồi đọc sách trong quán cafe, cảnh đi chơi ở trung tâm thương mại, cảnh ngồi uống trà đá Hồ Tây… Mỗi lần có dịp được đưa vào shop quần áo nào đó, cô nàng thường thử những bộ quần áo đẹp nhất, sành điệu nhất, rồi dùng điện thoại chụp lại ảnh tự sướng để sau này đăng dần. Nếu không biết trước, rất nhiều người khi vào tài khoản Zalo của Quỳnh Nga sẽ nghĩ Nga là một cô nàng sành điệu. Tất nhiên, không phải ai cũng ranh mãnh và lọc lõi như Nga. Đa số các cô khác nhắm mắt đưa chân theo người tình trên mạng, chỉ vì muốn nghe vài lời ngọt ngào, hoặc vì muốn được đối xử “như một cô gái bình thường”. Bạn cùng phòng của Nga thành thật tâm sự: “Như bọn mình thì còn gì để mất nữa, nên cứ kệ thôi. Coi như trao đổi, mình cho “chúng nó” chuyện ấy, nó giúp mình giải khuây. Ít ra còn có một người để nói yêu, để thủ thỉ, để nhắn tin, để giận hờn… chứ không thì buồn chết mất. Mà biết đâu Trời thương lại kiếm được thằng tử tế thì sao”. Gái hư có “câu” được trai ngoan? “Trời thương kiếm được thằng tử tế”. Đó là ước mơ của không ít cô gái bán phấn buôn hương tại thị trấn xa xôi này. Ngồi nghe các cô kể chuyện, tôi mới biết những tình huống ấy vẫn thường xảy ra ngay tại bãi biển này. Như Quỳnh Nga, trước đây từng suýt câu được một anh chàng kỹ sư, có nhà riêng đàng hoàng. Tuy nhiên, chàng trai này khá gia trưởng, trong khi Nga đã nhiễm nặng nề thói ăn mặc, nói chuyện bỗ bã sau những năm “hành nghề”. Kết quả là cô nàng buộc phải bỏ của chạy lấy người. Nga nói, nhỡ đâu có ngày nào anh ta phát hiện được quá khứ của cô, hậu quả chắc sẽ rất khủng khiếp. Còn Ngọc Anh, người yêu của cô chỉ là người phục vụ bàn ở một quán cơm bình dân trên Hà Nội. Quen nhau trong chuyến xe khách về quê, đến khi nhận ra trái tim mình thực sự rung động, Ngọc Anh quyết định nói thật về “công việc” của mình cho người yêu. Ban đầu chàng trai rất sốc và ngừng liên lạc với cô trong một thời gian dài. Mãi về sau hai người mới quay lại với nhau. Cô bảo: “Không biết yêu nhau được tới bao giờ, có đến được với nhau hay không. Nhưng ít nhất tình yêu này cũng cho chúng em cái để bấu víu, để hy vọng, để mong chờ giữa những ngày vất vả”. Ngoài ra, theo lời Nga, quanh khu này cũng có không ít người giống bé Sao, giấu người yêu đi bán thân để lấy vốn làm ăn. Thậm chí có cô gái nọ ở cách đó vài dãy, đã giải nghệ được một thời gian và chuẩn bị lấy chồng. Thế nhưng cuối năm thiếu tiền, cô lại mò xuống Quất Lâm “cày” mấy ngày Tết rồi về làm đám cưới.

Quất Lâm ký sự (P5): Cận cảnh “sổ chấm công” của gái Quất Lâm

Mỗi cô đều có một quyển sổ nhỏ để ghi chép và “chấm công” sau mỗi ngày “tác nghiệp”.
Ghi sổ, vào sổ cẩn thận như kế toán Nghe danh đã lâu, nhưng mãi đến khi đặt chân tới bãi biển này, tôi mới được “mục sở thị” cuốn sổ “chấm công” của các cô gái Quất Lâm. Mỗi cô đều có một quyển sổ nhỏ để hàng ngày ghi chép số “ca” đi khách, và đi cho kiot nào. Riêng những “hot girl” như Ngọc Anh và Quỳnh Nga, thường xuyên phải đi khách liên tục, đi nhiều khách cùng lúc, hoặc lượn như con thoi từ nhà nọ sang nhà kia; các cố sẽ dùng điện thoại để ghi chú cho đỡ lẫn. Đến cuối ngày xong xuôi mọi việc mới ngồi “vào sổ”. Các cô gái thuộc hàng “hot” thường dùng điện thoại để ghi chú cho đỡ nhầm lẫn. Đến cuối ngày xong xuôi mọi việc mới ngồi nhập dữ liệu vào “sổ cái”. Thông thường, các cô sẽ ghi ngày tháng, tên kiot mình đi khách, kèm theo số “ca”. Ví dụ: Tối 2 – 2 48 XXX nghĩa là buổi tối ngày 2 tháng 2, cô gái đó tiếp 3 khách ở kiot số 48. Ngó vào sổ của Ngọc Anh, thi thoảng tôi thấy ghi tới 16-17 dấu X cùng lúc. Cô bảo, đấy là những hôm đông khách, ví dụ cuối tuần, hoặc cuối năm. Lúc đó gái không đủ, khách ngồi quây quần bên ấm trà, xếp hàng chờ tới lượt. Mỗi lần “phục vụ” xong một người, cô chỉ kịp lấy vòi sen xịt nước qua loa cho đỡ ghê, bơm thuốc bôi trơn vào chỗ kín, rồi quấn chăm nằm luôn ở giường chờ khách kế tiếp vào hành sự. Theo đúng “luật ngầm” ở khu vực này, các cô là “hàng dùng chung”, tức là kiot nào gọi là phải đi. Tuy nhiên, “sổ chấm công” của Ngọc Anh thường quanh đi quẩn lại chỉ vài kiot. Cô cho biết đấy là những kiot có chủ thân thiện, thoải mái, không to tiếng và sẵn sàng bảo vệ các cô khi “có biến”. Ví dụ như hôm 11 tháng 2 vừa rồi, có một nhóm khách phóng xe ô tô từ Hà Nội xuống Quất Lâm hành sự. Trong nhóm đó, có một thanh niên khi quan hệ với Ngọc Anh, đột nhiên rút điện thoại ra định chụp ảnh. Lập tức cô đứng dậy ôm quần áo bỏ ra ngoài. Gã thanh niên đó nổi xung, chửi bới ầm ĩ, liền bị bà chủ kiot nọ mắng cho vuốt mặt không kịp. Với những kiot Ngọc Anh không ưa, khi có điện thoại gọi đến, cô luôn dặn bà H. trả lời rằng mình đang bận (đang đi khách). Những ghi chú mặn đắng đằng sau “sổ chấm công” Lật giở sổ của Ngọc Anh, tôi thấy một số “ca” bị cô đánh dấu gạch ngang. Ngọc Anh cho biết, đó là những “ca” cô đã tiêu hết tiền. “Em phải tiêu nhiều thứ lắm. Thế nên đánh dấu lại để kiểm soát xem ngày nào “hết lương”, ngày nào còn dư và dư bao nhiêu. Lúc nào hết thì hôm sau chấp nhận cày, lúc nào dư dả thì tự cho phép mình nghỉ xả hơi một chút” – Ngọc Anh giãi bày. Tôi mở đến những ngày sát Tết, nhẩm tính thấy mỗi ngày cô đều đi trung bình 30 “ca”, thế nhưng ca nào cũng bị gạch ngang. “Em tiêu hết tiền của những ngày này rồi à?” – Tôi ngạc nhiên. “Vâng, gần Tết mà chị” – vừa nói, Ngọc Anh vừa giở cho tôi xem phần ghi chú ở cuối sổ. 20/1 – gửi về nhà 3 triệu. 25/1 – gửi về nhà 2 triệu. 4/2 – gửi về nhà 6 triệu. 11/2 – gửi về nhà 4 triệu rưỡi. … Cô ngồi xuống cạnh tôi, thở dài: “Bố em năm kia bị tai nạn giao thông, nằm liệt giường. Mẹ em cũng yếu rồi, vườn tược chẳng chăm được, lại còn phải lo cho 3 đứa nhỏ sau em nữa. Chỗ em gửi về chỉ để trả bớt nợ thôi. Còn mấy hôm nữa là đến Tết, em cố gửi về cho nhà ít bánh kẹo, vài bộ quần áo nữa. 2 “ca” là mua được hộp bánh rồi. 3 “ca” là em trai em có cái áo mới”. Tôi lặng người, nhìn cuốn sổ rồi lại nhìn Ngọc Anh, thấy sống mũi cay cay. Hai mươi lăm tuổi đầu, tôi tự hào vì mình tự xin được việc, lương tháng cũng hơn ối người. Nhưng mỗi năm tôi chỉ mừng tuổi bố mẹ 2 triệu cho “tròn trách nhiệm”, rồi tót đi mua sắm với bạn bè. So với cô gái bán dâm mảnh dẻ đang ngồi bên cạnh, tôi thấy mình còn thua kém nhiều quá.

Quất Lâm ký sự (P6): Mỗi lần bán dâm, mua được bát phở

Gái bán dâm “cấp thấp” ở Quất Lâm chỉ kiếm được khoảng 30 – 40 ngàn đồng sau mỗi lần bán thân.

Chuyện “giai cấp” ở Quất Lâm
Có lẽ nhiều người cũng từng được nghe nhiều về mức giá “rẻ như bèo” của những cô gái Quất Lâm. Mỗi cuốc “tàu nhanh” có giá 150 ngàn, “tàu chậm” (nghỉ qua đêm) giá 600 ngàn. Tiền bán dâm thường chia theo tỷ lệ 1 – 1 – 1, ví dụ một lần “tàu nhanh” thì gái bán dâm hưởng 50 ngàn, má mì 50 ngàn, chủ kiot nơi các cô đi khách 50 ngàn.
Những ngày giả bộ “học việc” tại đây cho tôi biết thêm vài thông tin bên lề khác. Những cô gái có nhan sắc như Ngọc Anh thường được chủ ưu ái hơn, “bo” thêm sau mỗi lần nhận lương. Còn những cô gái mới làm, hoặc không được xinh đẹp lắm, sẽ chỉ nhận được 30-40 ngàn/lượt. Tính ra mỗi lần “trao thân”, các cô chỉ đủ mua bát phở, kèm theo vài chiếc quẩy!
Không chỉ thế, những gái bán dâm thuộc hàng “cao cấp” thường được chủ mua cháo, mua phở bồi dưỡng mỗi đêm, hoặc cho quà trong những lần về thăm nhà. Gái “thấp cấp” không khác giúp việc là mấy, phải lo phụ cả việc dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn, dọn phòng…
Thi thoảng, Ngọc Anh ngồi chơi game trên điện thoại ở trong kiot, khách làng chơi ghé vào không dám gọi, cũng không dám buông lời cợt nhả vì tưởng cô là… con gái bà chủ. Ý thức rõ “quyền lực” của mình, nhiều khi Ngọc Anh sẵn sàng to tiếng với bà H., yêu cầu bà đi mua đồ ăn vặt, hoặc giận dỗi đóng cửa ở lỳ trong phòng, không chịu tiếp khách. Những lúc đó, bé Sao, Vân và tôi thường tránh đi chỗ khác kẻo bị bà lôi ra trút giận.
Vào dịp Tết, khi những người lao động xa nhà trở về quê, hoặc đám choai choai có tiền mừng tuổi muốn “nếm thử mùi đời”; là lúc sự phân biệt “giai cấp” thể hiện rõ rệt nhất. Gái cấp cao được quyền lựa khách, chỉ “đi” những người trông hiền lành, lịch sự, hoặc những vị đã đầu hai thứ tóc, giỏi chém gió chứ khi “xung trận” chỉ được vài ba phút. Gái cấp cao cũng được nhiều tiền hơn sau những chuyến “tàu chậm”, giá bán dâm có khi lên tới 700 – 900 ngàn, trong đó các cô được hưởng 300-500. Trong khi đó gái cấp thấp thì phải chịu cảnh “đặt đâu ngồi đấy”, không được quyền ý kiến.
Bí mật luân chuyển địa bàn của gái Quất Lâm
Trước khi đến Quất Lâm, tôi thường cho rằng đây chỉ là vùng đất của những gái mại dâm “hàng thải”. Bởi theo tâm lý “của rẻ là của ôi”, tôi cứ ngỡ rằng với mức giá bán dâm 50 ngàn/lượt, khách làng chơi sẽ chỉ được gặp những cô nàng xấu xí, quá lứa lỡ thì hoặc hết thời, từ các thành phố khác dạt về.
Đến nỗi khi gặp Ngọc Anh, tôi không dám tiếp xúc với cô vì cho rằng: “Chắc con bé này bị bệnh gì đó, hoặc nghiện ngập cũng nên. Chứ xinh xắn thế này, sao lại chấp nhận bán mình với giá rẻ mạt đấy?”
Mãi về sau, tôi mới biết mình nhầm hoàn toàn. Gái Quất Lâm đúng là có những cô gái kém sắc, có cả những cô bụng rạn như tường gạch vì sinh đẻ vài lần. Song cũng có những cô như xinh xắn như Ngọc Anh và Quỳnh Nga, có cả những cô gái chân ướt chân ráo mới vào nghề, còn nai tơ ngơ ngác như Vân và Sao.
Một lần trong lúc cao hứng, Ngọc Anh còn tiết lộ cho tôi rằng thi thoảng những lúc vắng khách hoặc “biển động” (từ lóng, ý chỉ cơ quan chức năng truy quét), cô lại lên Hà Nội “tác nghiệp”. Còn trước đó, cô từng hoạt động gần nửa năm ở Đồ Sơn. Ngọc Anh khoe cô cũng “đầu quân” cho một trang web, khi có đợt khách, má mì bên trang web đó lại gọi “đi làm”. Tuy nhiên, khi tôi gặng hỏi tên web thì cô kiên quyết không nói.
Thi thoảng, Ngọc Anh lại lên Hà Nội, hòa mình vào đội quân “gái gọi” ở khu vực nội thành (Ảnh minh họa).
Không chỉ Ngọc Anh mà nhiều cô gái khác cũng thường xuyên luân chuyển “địa bàn” như thế. Tùy thời điểm, có lúc các cô làm ở Quất Lâm, Đồ Sơn; khi lại vòng lên các thành phố hoặc Hà Nội.

Quất Lâm ký sự (Kỳ 7): Sáu điều khiến cave đổ về Quất Lâm bán dâm

vCó rất nhiều lý do khiến những cô gái nhan sắc chấp nhận bán thân với giá rẻ mạt tại bãi tắm Quất Lâm.

Sau lần Ngọc Anh vô ý tiết lộ cho tôi chuyện cô thường “đi khách” ở Hà Nội với giá 300 – 400 ngàn một lượt, tôi tò mò muốn tìm hiểu xem quanh đó có ai giống như thế không. Sau nhiều lần lân la dò hỏi, kết quả khiến tôi thực sự bất ngờ: Trong số hơn 30 cô gái ở lại Quất Lâm “trực Tết” (bán dâm xuyên Tết Nguyên đán), có tới 1/3 thuộc hàng “kinh nghiệm lâu năm”, từng “công tác ở những điểm nóng khác như Đồ Sơn ở Hải Phòng, khu vực Cầu Giấy ở Hà Nội… Ngoài Ngọc Anh, có 6 cô từng “cộng tác” với “bố mì” ở Hà Nội, có bài quảng cáo và thông tin liên lạc trên một trang web khiêu dâm lớn.
Vậy vì lý do gì khiến các cô chấp nhận bỏ chốn phồn hoa, từ bỏ địa bàn bán thân giá cao và chấp nhận đến trị trấn xa xôi này “tác nghiệp” với giá bèo? Sau hơn một tuần ăn ngủ chung với gái bán dâm tại Quất Lâm, tôi đã rút ra được một số lý do cơ bản.
Thứ nhất, ở đây chủ chứa không đồng tình với việc khách làng chơi chụp ảnh khi “hành sự”, nên gái bán dâm cũng có quyền từ chối mỗi khi khách giơ điện thoại, máy ảnh… ra để chụp hình. Theo Ngọc Anh, điều này hoàn toàn khác với các khu vực như Đồ Sơn hay Hà Nội, khách lúc nào cũng lăm lăm điện thoại, chỉ nhè lúc gái bán dâm sơ hở là quay lén, chụp lén để… lưu giữ chiến tích. Thậm chí Ngọc Anh thổ lộ, cô nào muốn đông khách, muốn được giá; phải để “bố mì” và khách làng chơi chụp ảnh khoe hàng, khoe thân, khoe cả cảnh làm tình đăng lên website quảng cáo.

 

Gái bán dâm muốn đông khách, phải chấp nhận chụp ảnh khoe thân đăng lên mạng (Ảnh minh họa).
Ngọc Anh tâm sự: “Các cụ cũng nói rồi, ‘đánh đĩ chín phương chừa một phương lấy chồng’. Làm trên Hà Nội, gặp ngày đen đủi, bị khách nó chụp hình hoặc quay clip đưa lên mạng, rồi lỡ đâu người quen nhìn thấy cảnh mình trai trên gái dưới, thì chẳng biết giấu mặt vào đâu. Bọn em bất đắc dĩ mới phải làm cái nghề này, rất ít đứa mặt dày đến mức dám công khai, Lỡ mà đến tai họ hàng hoặc làng xóm, thì hết đường về quê mẹ”.
Thứ hai, không biết vô tình hay hữu ý mà chủ các kiot ở đây đều để các phòng “hành sự” trong tình trạng “phố đêm, đèn mờ giăng giăng”. Tức là họ lắp rất ít đèn và toàn là loại đèn nhỏ, thành ra lúc nào cũng tù mà tù mù, tối không ra tối, sáng không ra sáng. Theo các cô, với điều kiện ánh sáng như thế, khách vào phòng có căng mắt ra cũng khó lòng thấy rõ được những khuyết điểm của gái bán dâm, ví dụ như chân tay đen (vì hầu hết đều đến từ các vùng quê nghèo khó); có sẹo trên cơ thể, hay thậm chí là mụn nhọt ở vùng kín. Bên cạnh đó, các cô cũng đỡ lo bị khách quay phim chụp ảnh, vì có quay cũng chỉ thấy hai cái bóng mờ mờ.
Thứ ba, ở đây các cô được chia tiền sòng phẳng. Tỷ lệ đã được đặt ra theo luật ngầm, rất hiếm khi các cô bị chủ bắt phạt hoặc trừ tiền. Trong khi đó làm ở những nơi khác, gái bán dâm thường bị chèn ép, bớt xén tiền công, thậm chí thi thoảng còn bị “bố mì” đè ra bắt phục vụ miễn phí, hoặc tiếp đãi “anh em giang hồ”.
Thứ tư, tại đây các cô tuy phải hành sự nhiều lần mới kiếm được số tiền bằng một lần đi khách trên thành phố, nhưng bù lại, đỡ mệt hơn nhiều. Quỳnh Nga tâm sự, khách ở đây đa phần là lái xe hoặc dân lao động, họ quan hệ cũng “chân chất” hơn dân thành phố. Ông nào yếu thì chấp nhận “làm” vài phút rồi thôi, không như dân phố dùng thuốc nọ thuốc kia, hoặc những loại bao cao su kỳ lạ, dày dặn… để tăng thêm thời gian quan hệ. Cũng ít khi bị khách ép làm những tư thế khó, hay những “dịch vụ gia tăng” quái đản. Thậm chí có hôm mệt, cô cứ nằm bẹp ra đấy, kệ khách muốn làm gì thì làm; song ông khách nọ vẫn không càu nhàu gì. Bên cạnh đó, các cô cũng ít khi bị khách mắng chửi, quát tháo và bạo hành như khi hành nghề trên thành phố.
Gái bán dâm ở Quất Lâm ít khi bị khách mắng chửi, quát tháo và bạo hành như khi hành nghề độc lập trên thành phố (Ảnh minh họa).
Thứ năm, tại Quất Lâm ít có tệ nạn, cũng ít có những cám dỗ khiến các cô “hư người”. Ở đây cùng lắm các cô rủ nhau lập sòng làm vài ván bài cho vui, không như những nơi khác nào ma túy, nào quần áo trang sức mỹ phẩm, bar sàn… làm các cô phải “đốt tiền”. Quỳnh Nga kể, thời kỳ cao điểm ở Hà Nội, mỗi ngày cô làm 3 “phát”, kiếm tròm trèm 60 triệu/tháng. Nhưng sau khi chia cho người môi giới, ăn tiêu mua sắm, mỗi tháng cô chỉ tiết kiệm được 7 – 8 triệu, có khi còn âm tiền. Trong khi làm ở đây, tà tà mỗi tháng cô lại cầm 15-20 triệu ra ngân hàng ở thị trấn gửi tiết kiệm.
Cuối cùng, điều quan trọng nhất, theo như Ngọc Anh, chính là “tình người” ở đây. Nói nghe có vẻ nực cười, nhưng cô cho biết ở đây mối quan hệ giữa chủ chứa với gái mại dâm cực kì thân thiết. Điều này thì chính tôi đã được chứng kiến, khi Ngọc Anh, Vân và Sao gọi bà H. là “u”, hay Quỳnh Nga gọi ông bà chủ là “bố mẹ”, xưng “con” ngọt xớt. Đa số các chủ chứa tại đây không làm tôi ác cảm, mà ngược lại, họ trông giản dị và chất phác như những người dân quê bình thường.
Còn nhớ hôm bé Sao bị cảm, bà H. chạy tất tưởi đội mưa lên tận chợ thị trấn mua thuốc cho cô bé, rồi mọi người xúm vào đánh cảm. Đến bữa cơm, tất cả ngồi ăn quây quần bên nhau như một đại gia đình. Thậm chí tôi còn gặp trường hợp một khách làng chơi bị rơi mất tiền, được chủ kiot mời ở lại ăn cơm tối, rồi cho nằm nhờ phòng trống mà không yêu cầu, hạch sách gì.
Chính những lý do này đã biến Quất Lâm trở thành “bãi đáp” an toàn cho các cô gái bán dâm, mà như Quỳnh Nga nói vui là “đất ‘lành’ cave đậu”. Còn Ngọc Anh thì thật thà thổ lộ: “Từ ngày đến đây, em mới dành dụm được tiền gửi cho gia đình, và giấc mơ tích vốn để về quê làm ăn mới dần dần thành hiện thực. Nói chung đứa nào khôn ranh, chấp nhận bon chen thì cứ kiếm ăn trên phố. Hiền lành với ngại va chạm như chúng em, chủ yếu ở đây cho lành”.
Facebook
Twitter
LinkedIn
Pinterest
Telegram

Bạn đang có nhu cầu thuê thám tử?

Điều tra ngoại tình
Điều tra doanh nghiệp
Điều tra nhân thân
Điều tra chủ nhân số điện thoại
Điều tra biển số xe
>>> Gọi ngay: 0939 911 666 /// 0939 811 666

Dịch vụ thám tử Yuki

Dưới vành mũ thám tử

Phóng sự điều tra

Tin tức mới

Thám tử Conan

Truyện trinh thám

Phim trinh thám

CÔNG TY THÁM TỬ YUKI